HÀNH TRÌNH LÊN TÂY YÊN TỬ

23

Những lo lắng và câu chuyện của những kẻ giời đày.
Vạn sự luôn khởi đầu không đơn giản bởi quá nhiều yếu tố ảnh hưởng tới hành trình TYT lần này bởi thời tiết tháng 3 mưa phùn gió bấc thế này thì tuyệt nhất là nằm nhà rúc vào chăn với gấu mà … xem xiếc chứ mưa gió bẩn thỉu thế này đến phượt bằng xe máy còn ngại chứ xe đạp càng ngại hơn.

Khó khăn là thế, hi vọng là thế nên chuẩn bị tuyệt vọng là không thừa. Vì vậy phương án đưa ra kèm theo số lượng đăng ký dè dặt ban đầu của anh em cũng làm những kẻ vững tim nhất cũng phải run rẩy bởi từ lúc plan được publish đến hôm đi chỉ có 3 ngày, vậy mà xe, đồ ăn, nước nôi phải chuẩn bị thật kỹ. Hic.. đã thế còn plan dự phòng mưa gió giải tán được đưa ra giờ chót nữa làm bản thân mình cảm thấy thật sự lo lắng, nhỡ đâu mưa, nhỡ đâu tối hôm trước bị gấu… đòi, nhỡ đâu …. thì mình cứ gọi là ôm mồm với 2 cái xe và 20 nắm cơm.
14h20. 1 ngày trước khi lên đường (tại nhà bác Nguyễn Lâm)
Đây là chuẩn bị của ChamHoc

2

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

22h00 tối hôm trước chuyến đi: Tạm yên tâm rồi vì có vẻ tinh thấn lên cao mặc dù có 2 bác tuột xích nhưng có đến 3-4 bác sms đăng ký thêm. Hồi hộp quá, tắt chuông điện thoại “không nghe máy nhé, giờ này không nhận điện cancel đâu mấy cha!”
Sự chuẩn bị của ông Khọm

 

 

3
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 
23h00 bắt đầu lác đác trên facebook của nhóm bắt đầu ì xèo, nào là rét, nào là mưa, nào là chuẩn bị thế nào, có thiếu gì ko??? cũng xôn xao xóm nhỏ phết. Chơi thôi, mưa gió cũng chiến… khẩu hiệu được tung hô, bác nào hô cũng khỏe, cũng hoành nên lòng mình cũng ấm hơn vì có lẽ ngày mai không phải solo trước một rừng đưa tiễn.
Tây Tiến và những Chinh nhân.

4h sáng chủ nhật: Chuông reo là dậy, việc đầu tiên là xem điện thoại đêm qua có missing call hay sms của bác nào không? Thật may mắn là không co gì, yên tâm rồi đây. Đánh răng rửa mặt và lấy xe, đồ đạc cơm nước đã chuẩn bị xong từ hôm qua, nhân tiện có baga tải thêm cái bơm to, cái của này tiện phết đấy, mặc dù anh em cũng chuẩn bị nhưng cứ mang theo quả hàng khủng này cho chắc.

4h10. Vẫn còn sớm chán, lượn Tạ Hiện chụp cái ảnh đã, chả mấy khi mò ra đường giờ này. Với lại trời vừa mưa xong, đường ướt phản chiếu ánh đèn vàng sẽ rất đẹp. Làm mấy pô để có tư liệu ảnh ọt về sau.
Phố phường vắng vẻ, khi mọi người còn đang trong chăn ấm. Còn ngoài trời thì vừa mưa và cái lạnh 12 độ C

4h30. Tập trung tại điểm hẹn tại Nhà Hát lớn HN. Ai za. Đông vui đáo để, nguyên một đám “quần áo, xe cộ lỉnh kỉnh nhất từ trước tới giờ” xanh đỏ đen vàng đủ cả, lại còn một dàn media gồm 4 em Contour HD, GPS, Plus… hơn chục máy ảnh và một cơ số hơn chục cái điện thoại chụp ảnh. Tất cả đã sẵn sàng cho chuyến đi hành xác, dầm mưa, lội bùn.
Sau khi người người yên vị và xe xe cũng được chằng buộc ngon lành thì điểm đến đầu tiên là quán phở Hàng Muối ở … cầu Vĩnh Tuy. Cả đám người bay vào quán, ào ào như cào cào, bác chủ mừng húm “phen này cho các chú ăn xịt bò tủ lạnh nhá”.
Nguyên một đám huyên náo, í ới, soi mói, lườm nguýt… bát phở bên cạnh, “sao của em lâu thế?” “sao của em ít thịt hơn của bạn này?”, “sao của em ăn nhanh hết thế?”. Nhưng rồi thì cũng ổn cả, cũng húp húp xoàn xoạt như nhau cả. Chẳng mấy chốc 16 bát phở, 32 quả trứng và rất nhiều quẩy được thanh lý gọn gàng.
Tiền chồng luôn ở hàng phở nhé, 300k / bác tạm thu đã. Rồi! giờ thì bác nào nghĩ lại vẫn còn kịp đấy, còn không thì lên đường thôi.

Trên xe không khí hào hứng lắm, nào là train, nào là trail, nào là xe là mua sắm đủ cả. Mặc cho cái đám huyên náo ấy Doctor Chính vẫn ngủ ngon, cả đêm thức trực mổ xẻ giờ mới được chợp mắt tí cho lấy sức mà đạp, mà chộp chứ.

Như mọi khi xe được chia làm 2 nhóm trên và dưới bàn cãi về các chủ đề khác nhau, kẻ thì nhoài từ trên xuống dưới chém gió, người thì í ới lên tận trên để góp chuyện, háo hức lắm, xôm lắm lắm.

8h00 tới Đông Triều, đám màu mè xanh đỏ ùa xuống, huyên náo một góc thị trấn. kẻ thì lấy đồ, người thì hạ xe còn các em gái Đông Triều thì hấp háy, mắt mi đảo điên đưa tình những kẻ bạo gan đạp xe chinh phục Tây Yên Tử.

Sau một hồi chấn chỉnh quân trang và làm vài shot cho đúng với truyền thống là cả nhóm lên đường, bắt đầu cuộc chinh phạt đỉnh núi với báo háo hức đợi chờ phía trước.

Sự cố đầu tiên không phải là Trek Fuex bị xịt lốp mà là không biết đi đường nào, GPS signal đủ cả mà route chẳng hiện ??? Thôi thì cứ mồm cho nhanh, tạt vào đưa đẩy em bán xăng vài câu hỏi đường thì ít mà trả lời em nó thì nhiều “các anh đi đâu thế? các anh lạ nhỉ? … dở hơi nhỉ ???” ôi đệt… đi thôi anh em ơi, con lày ló bảo đi đường lày lày.

Đoạn đường từ quốc lộ 18 vào chân núi bị nuốt gọn nhanh chóng bởi toàn các bác kì cựu, hai tay như nhau, ba chân như nhau nên cho dù sự cố xịt lốp của bác Nguyen Lam cũng không làm cuộc vui nhạt đi.

Đường vào Bình Khê thật đẹp, trên đường vào thỉnh thoảng mình tạt vào một vài nhà dân hỏi han đường đi Dốc Voi.
Chị ơi cho hỏi đi Dốc Voi đường này phải ko?
Dốc Voi lào? Ở đây làm gì có Dốc Voi, chỉ có … Đèo Voi. Đi thẳng, rẽ trái rồi rẽ phải nhá, tới cái đập nhá rồi.. bò nhá
Oh, Cám ơn chị nhá. ( Thôi bỏ mẹ rồi, đèo chứ không phải dốc đâu.)

Chưa tới đèo Voi nhưng con dốc đầu tiên lên đập đã hạ gục vài bác vì đường trơn nhầy nhụa, lốp trơn vào đây là đứt ngay.
Đẩy thôi, ì ạch mãi cũng lên đến đập hồ Bình Khê. Hồ buổi sáng thật đẹp, nước trong vắt, làn sương mờ lơ lửng trên mặt hồ, xa xa là hàng thông thẳng tắp được trồng dọc theo bờ hồ, trên triền núi.

Mải mê đạp đạp, chụp chọt linh tinh cả đám cũng tới chân đèo Voi, cảm giác đầu tiên là … Ngất, ngất toàn tập bởi qua con suối nhỏ là cái dốc dựng đứng, người sau chỉ nhìn thấy… gót chân của người trước. Một con dốc lổn nhổn toàn đá tảng kéo một phát lên độ cao 200m.

Tình hình… riêng là nguyên một tảng thịt ngót trăm kí của cô Nat bị tụt đường huyết, quá thê thảm cho chuyến trở lại của huyền thoại leo dốc. Theo tâm sự của anh thì do cả tuần không đạp xe mà chỉ đạp … gấu nên giờ mới hết pin nửa chừng thế này.

Đoạn đường chông gai này cũng chứng kiến sức khỏe của các bác già trước đám trẻ trâu, bác thì luôn xông pha mở lối phía trên, bác thì bê vác một lúc hai xe đi phăm phăm, hô hào, hò hét cổ vũ tinh thần cho đám trẻ, đúng là gừng già trong rừng già.

Thế rồi dốc Voi cũng được chinh phục bởi tinh thần quả cảm và sự đoàn kết đồng lòng, Trek6300 chở đồ được các bác chuyền tay nhau đẩy, kéo cũng lên tới đỉnh dốc Voi cùng với toàn bộ 16 chiếc xe của đoàn. Mọi người hân hoan, sung sướng tay bắt mặt mừng như trải qua một quãng đường dài, một vài bác tự thưởng bằng ảnh, bằng việc nằm lăn ra mà thở. Mệt phết.

Qua được dốc Voi trong một thời gian ngắn với địa hình trơn nhẫy vì những cơn mưa cả tuần đã làm đa số anh em tụt pin nhanh chóng. Và giờ là lúc Snikers thể hiện, những thanh kẹo nhỏ bé thôi nhưng nhiều dinh dưỡng được nạp, được nhai ngấu nghiến hay nhấm nháp dành dụm giúp sức cho cả nhóm vượt qua khó khăn còn hơn dốc Voi. Đó là mưa, mưa rừng chính hiệu luôn nhé, chứ không phải thứ mưa như *** rắt dưới xuôi đâu. Mưa to, xối xả và cuốn theo rất nhiều đất bùn, sức lực. Lúc này mới thấy giá trị của trang bị, trời mưa đường trơn tuồn tuột nên đa phần các bác đi giày mềm. đế bằng vồ ếch bằng hết.

May thay anh em đã chuẩn bị kỹ tình huống mưa gió nên trang bị áo chống nước đặc dụng, vừa giữ ấm, vừa chống mưa nên không bị cảm lạnh hay mất thân nhiệt trong đoạn đường này.

Và cứ thể đoàn người lầm lũi tiến về phía trước mặc cho gió mưa quất vào mặt vào người ràn rạt. Lần đầu được nếm trải cơn mưa rừng ở độ cao 500m cộng với gió mùa đông bắc thổi từ đỉnh núi xuống khiến những chiếc xe như bị lôi tuột xuống dốc. Cào, cấu, bấu víu đủ mọi chỗ để giữ xe và lần từng bước lên đính dốc trong khi nước mưa tuôn xối xả cuốn theo bùn nhão từ trên xuống theo đường mòn, và cứ thế cứ thế tiến lên đỉnh núi.

Mưa bắt đầu ngưng và chỉ còn gió đông bắc thổi từng cơn buốt lạnh, sương mù mịt khiến tầm nhìn rất hạn chế, lúc này đoàn đã lên độ cao gần 500m và tràn ngập xung quanh là mây mù bao phủ, thi thoảng một vài cơn gió đẩy mây đi xa thì quang cảnh bên dưới lộ ra, đẹp lạ thường.

Tất cả dừng lại nín thở trước vẻ đẹp hùng vĩ của núi rừng của mặt hồ rộng lớn, của bình nguyên bao la bên dưới với những con sông uốn lượn, những ngôi làng nhỏ bé và mặt hồ Bến Châu ánh lên lấp lóa như một tấm gương lớn.

17 chiếc xe được xếp rạp xuống trảng cỏ vì không thể dựng lên bởi gió trên này rất mạnh, đổ xe và lăn xuống bên dưới như chơi. Mọi người tìm được một phiến đá lớn và tương đối bằng phằng.

Bàn ăn là một phiến đá lớn.Đồ ăn được dọn ra, gọi là dọn cho oách chứ thực ra mỗi người chỉ có một nắm cơm, một khoanh giò và ruốc nhưng vào lúc này thì nó ngon hơn bất kì loại sơn hào hải vị nào.

Cơm xong lại có trà nóng tráng mồm, mà trà sen hẳn hoi nhé, trà được ủ trong bông sen Hồ Tây được hút hết không khí cho co lại và ủ vào tủ lạnh để hương sen ngấm vào từng cánh chè.

Nước được đun sôi (không sôi lắm vì ở trên cao) pha trà, thưởng thức trà sen thu trên đỉnh núi vào ngày mưa gió tháng 3 không phải là đơn giản, không phải muốn là được mà đôi khi nó là cái duyên đấy ạ.

Cái duyên khiến cho 17 kẻ bỏ lại bao chăn ấm đệm êm, bỏ lại bao rượu thịt cùng ánh mắt giai nhân mà leo lên tận đây, là cái duyên mưa gió ông trời thử thách lòng kiên nhẫn và tinh thần vượt khó. Và đơn giản chỉ là cái sự mong mỏi chuyến đi này cho thỏa ước mơ, mà đi đã mơ thì sợ gì, ngán gì. Không lẽ bỏ cả đời ra để xây dựng ước mơ cho… kẻ khác (như một ai đó đã nói ấy nhỉ ?).